Sách Bí Mật Tháp Văn Xương

15. Một cách khen vua

Lương Thế Vinh thuở bé nghịch ngợm nổi tiếng. Ông hay tắm sông hồ thành thử bơi lội rất giỏi. Lê Thánh Tông biết rõ chuyện ấy, nên một hôm đi chơi thuyền có Lương Thế Vinh và các quan theo hầu, Vua liền giả vờ say rượu ấy Vinh rơi tõm xuống sông, rồi cứ cho tiếp tục chèo thuyền đi. Không ngờ Lương Thế Vinh rơi xuống, liền lặn một hơi đi thật xa, rồi đến một chỗ vắng lên bờ ngồi núp vào một bụi rậm chẳng ai trông thấy. Lê Thánh Tông chờ mãi không thấy Vinh trồi đầu lên, bây giờ mới hoảng hồn, vội cho quân lính nhảy xuống tìm vớt, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy đâu. Vua hết sức ấn hận vì lối chơi đùa quá quắt của mình, chỉ muốn khóc, thì tự nhiên thấy Vinh từ dưới nước ngóc đầu lên lắc đầu cười ngất. Khi lên thuyền vòi, Vinh vẫn còn cười.

Thánh Tông ngạc nhiên hỏi mãi, cuối cùng Vinh mới tâu:

 “Thần ở dưới nước lâu là vì gặp phải một việc kỳ lạ và thú vị. Thần gặp cụ Khuất Nguyên, cụ hỏi thần xuống làm gì? Thần thưa lối là thần chán đời nuốt chết. Nghe qua, cụ Khuất Nguyên tròn xoe mắt, mắng thần: “Mày là thằng điên!. Tao gặp Sở Hoài Vương và khoảng Tương Vương luôn quân vô đạo, mới dám bỏ nước bỏ dân trần tình ở sông Mịch La. Cứ này đã gặp được bậc thánh quân minh đế, sao còn định. vớ vẩn cái gì?”. Thế rồi cụ đá thân một cái, thần mới về đây!”.

Lê Thánh Tông nghe xong biết là Lương Thế Vinh nịnh khéo mình, nhưng cũng rất hài lòng, thưởng cho Vinh rất nhiều vàng lụa.

Xem thêm các sản phẩm đá Phong Thủy: https://kimtuthap.vn/danh-muc/san-pham-ung-dung/

Tháp Văn Xương giúp cho việc học hành thuận lợi, thăng tiến trong sự nghiệp

Ứng đáp với vua

Vua Lê Thánh Tông đi kinh lý vùng Sơn Nam hạ, ghé thăm làng Cao Hương, huyện Vụ Bản, quê hương của Trạng Nguyễn Lương Thế Vinh, lúc bấy giờ cũng đang theo hầu Vua.Hôm sau vua đến thăm chùa làng. Khi ấy, sư cụ đang bận tụng kinh. Bỗng sư cụ đánh rơi chiếc quạt xuống đất. Vẫn tiếp tục tụng, sự cụ lấy tay ra hiệu cho chú tiểu cúi xuống nhặt, nhưng một vị quan tùy tòng của Lê Thánh Tông đã nhanh tay nhật cho sự cụ. Vua Lê Thánh Tông trông thấy vậy, liền nghĩ ra một vế đối, trong bữa tiệc hôm đó đã thách các quan đối. Vế ấy như sau: Đường thượng tụng kinh sư sử sứ…

Nghĩa là: Trên bục tụng kinh sư khiên sứ (nhà sư sai khiến được quan).

Câu nói này oái ăm ở ba chữ sư sử sứ. Các quan đều chịu chẳng ai nghĩ ra câu gì. Trạng nguyên Lương Thế Vinh cứ ung dung ngồi uống rượu chẳng nói năng gì. Vua Lê Thánh Tông quay lại bảo đích danh ông phải đối, với hy vọng đưa ông đến chỗ chịu bí. Nhưng ông chỉ cười trừ.

Một lúc ông cho lính hầu chạy ngay về nhà mời vợ đến.

Bà trạng đen, ông lấy cớ quá say xin phép vua cho vợ dìu mình về.

Thay Vinh là một tay có tài ứng đối mà hôm nay cũng đành phải đánh bài chuồn, nhà vua lấy làm đắc ý lắm, liền giục:

“Thế nào? Đối được hay không thì phải nói đã rồi hẵng về chú?”.

Vinh gãi đầu gãi tai rồi chắp tay ngập ngừng – Dạ… Muôn tâu, thần đối rồi đấy ạ!

Vua và các quan lấy làm lạ bảo Vinh thư dọc xem. Vinh cứ một mực: “Đối rồi đấy chứ ạ?” hoài.

Sau nhà vua gạn mãi, Vinh mới chỉ tay vào người vợ đang dìu mình, mà đọc rằng: “Dù tiền túy tửu, phụ phù phu.

Nghĩa là: “Trước sân say rượu, vợ dìu chồng”. Nhà vua chợt hiểu liền cười và thưởng cho rất hậu.

Quả cầu đá Thạch anh hồng sao

Lời tiên đoán

Một hôm, lúc chầu trong triều, vua hớn hở nói với Vinh:Trẫm có nhiều con trai, việc thiên hạ không việc gì phải lo ngại nữa!

Lương Thế Vinh tâu: – Lắm con trai là lắm giặc. Không lo sao được! Vua lấy làm lạ hỏi: – Ta không rõ sao lại thế? Trạng tấu không úp mở:

– Ngôi báu chỉ có một. Bệ hạ có nhiều con trai càng có nhiều sự tranh giành ngôi báu. Như vậy phải lo lắm chứ!

  Đúng như lời tiên đoán của ông. Sau đó con cháu nhà vua tranh giành ngôi thứ, chém giết lẫn nhau, làm cho triều chính lô mát, tủ họ lầm than. Chỉ ba chục năm sau khi Thánh Tông Tuất, Mạc Đăng Dung đã nhân cơ hội mà cướp ngôi nhà Lê.

Răn dạy các quan

Lương Thế Vinh rất ghét những viên quan hống hách, hà hiếp nhân dân. Ông có nhiều học trò giỏi đỗ cao, làm quan lớn. Với học trò nào ông cũng dạy về lòng yêu dân, đức khiêm tốn.

Có lần, một viên quan huyện hách dịch đã bị ông cho một bài học, làm trò cười cho thiên hạ. Bữa ấy, ông đi thăm bạn bè, ngồi nghỉ chân ở quán nước bên đường. Bỗng thấy một đoàn rước quan huyện đi qua. Dân trong vùng đều biết viên quan này thường hay bắt người dọc đường khiêng cáng, bèn bảo nhau trốn chạy cả. Vì không biết lệ đó nên ông cứ ung dung ngồi nghỉ đến khi tên lính hầu của quan huyện lôi ra bắt khiêng cáng. Lương Thế Vinh khúm núm bước lại ghé vai khiêng cáng. Khi cáng quan đi đến chỗ bùn lội giữa đường, ông và trượt chân văng cáng, hất vị quan huyện ngã chồng gọng giữa vũng, 0, mũ, cân đai bê bết bùn. Quan huyện đó tím mặt mày nổi giận, đang toan định đổ cơn thịnh nộ lên đầu kẻ hầu hạ mình thì Trạng vẫy người đi đường, nói lớn:

– Bác qua làng gọi hộ anh học trò tôi là thám hoa Văn Cát ra khiêng hầu võng quan huyện thay thầy.

Quan huyện nghe xong xanh xám mặt mày, cuống quýt nhảy xuống cáng rồi quỳ mọp xuống bùn lạy như bổ củi, xin quan trọng tha tội. Lương Thế Vinh nhẹ nhàng lấy lời răn dạy, từ đó viên quan huyện chưa thói hống hách với dân.