Kiến thức

HCM

Đô thành Sài Gòn tức thành phố Hồ Chí Minh bây giờ được chính thức khi mà Ngô Đình Diệm ra sắc lệch đổi đô thành Sài Gòn – Chợ Lớn thành Đô thành Sài Gòn vào năm 1956, bên cạnh đó còn đưa ra nhiều quy định để quản lý được, chia thành tám quận tất cả.

Trước khi được đổi tên, thì sau cách mạng tháng tám 1945, thì đến năm 1949 thì Sài Gòn đã là thủ đô của đất nước phía nam tên Quốc Gia Việt Nam, sau đó thì tên nước Việt Nam Công Hòa được hình thành, trong đó thì chỉ có thành phố Sài Gòn là khu vực có diện tích lớn nhất trên toàn khu vực miền nam, chính vì thế mới được lựa chọn làm thủ đô.

Khi cuộc chiến tranh nổ ra thì mọi người dân đều đi di cư, lúc đó thì thành phố Hồ Chí Minh gần 1,2 triệu dân sinh sống, sau đó một năm đã tăng lên thành 1,2 triệu dân, tiếp đến mấy năm thì lên đến 2 triệu dân.

Lúc này thì đô thành Sài Gòn – thành phố Hồ Chí Minh nhận được sự hỗ trợ từ Hoa Kỳ, nên nhanh chóng phát triển thành vùng trung tâm về nhiều mặt trên toàn khu vực miền nam. Đến khoảng những năm 60 – 70 thì do cuộc chiến tranh diễn ra mà thành phố này cũng gặp phải một vài vấn đề, hình thành các công trình và tòa nhà, một tầng lớp lớn giới trẻ bị văn hóa tây phương ảnh hưởng tới.

Ngoài những công trình được Pháp xây dựng trước đó, thì có thêm những tòa nhà khác được xây dựng sang trọng – to – đẹp hơn. Lúc đang còn Pháp thì khu nhà ở đây ít, dân cư nông thôn về đây chủ yếu là tránh nạn, nên biến thành phố Hồ Chí Minh này trở thành một khu ổ chuột. Nhưng sau đó thì đô thành Sài Gòn này đã được thay đổi, cung cấp thêm các điều kiện sống. Bên cạnh đó còn rất nhiều điều yếu kem khác nữa.

Nhưng sau khi mà Mỹ tài trợ vào thì thành phố Hồ Chí Minh đã được biến đổi hơn một chút, mức tiêu thụ tăng lên, đặc biệt là các loại xe máy được nhập khẩu tăng lên gấp mấy lần. Nhưng nếu xem xét kỹ lưỡng hơn thì thì mức độ này chỉ nằm ở mức nhất thời mà thôi. Sau đó Hoa kỳ không thuê lao động của Việt Nam nữ khiến cho nền kinh tế của Việt Nam Cộng Hòa giảm sút nghiêm trọng, thành phố Hồ Chí Minh là nơi bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Lúc này mọi người dựa vào hàng nước ngoài là chủ yếu, có nhập khẩu thì mới có sự sống, nếu cắt nguồn viện trợ này thì coi như thành phố Hồ Chí Minh cũng chết theo, sự tự chủ của bản thân mới là cách để cứu vãn tình trạng này. Lúc đó mọi người đều có suy nghĩ ỷ lại, không có bất kỳ một động lực nào để sinh tồn, Việt Nam Cộng Hòa cũng như thành phố Hồ Chí Minh bị phụ thuộc hoàn toàn vào Hoa Kỳ.

Khi thời điểm quân đội Hoa Kỳ lui quân, thì hầu hết mọi hoạt động ở thành phố Hồ Chí Minh đều đã không còn được duy trì nữa, người lao động không có việc làm, mức độ giàu và nghèo có sự phân tách rõ ràng, những nén văn hóa cũng dần bị mất, chuyển thành nơi dưới sự bảo hộ của quân đội Hoa Kỳ, nhưng chính người sinh sống tại thành phố này vẫn tưởng rằng đây là một thiên đàng, sau đó lúc mà đất nước được giải phóng thì họ cảm thấy lạ lẫm, không thể nào vực bản thân sống dậy được nữa.

Đến khoảng những năm 1973 thì miền nam trong đó có đô thành Sài Gòn – thành phố Hồ Chí Minh rơi vào khủng hoảng, lạm phát. Đến khi được giải phóng năm 1975 thì thành phố Hồ Chí Minh bị thiệt hại nặng từ những người nghiện, mại dâm, quán bar, trẻ mồ côi. Toàn bộ những người dân trước kia sống ở thành phố Hồ Chí Minh cùng với binh linh đều đi ra nước ngoài sống cả, còn ở đây người dân phải tiến hành đi các vùng đất khai hoàn tự tạo kinh tế mới. Những gì du nhập từ nước ngoài dần dần bị hủy và biến mất sau đó.

Sự trái ngược hoàn toàn ở khu vực miền nam và thấy rõ ràng nhất là ở thành phố được gọi là đô thành Sài Gòn – thành phố Hồ Chí Minh, từ cuộc sống hơi xa xỉ một chút, đột nhiên đất nước đổi người quản lý, đã biến thành một diện mạo khác, lúc này không còn ai viện trợ nữa, mọi người phải tự lo lấy, phải tự làm mới sống xót. Chính vì thế mà xã hội bị ảnh hưởng nghiêm trọng.